CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Niết bàn chi khuynh phúc


Phan_32

Nguyệt Mịch nghe Âu Tuấn Trình nói, không hề cao hứng, có ai lại để sứ thần ngoại quốc ở trong cung. “Hoàng thượng rất quan tâm đến thân vương a.”

“Hoàng hậu không nên suy nghĩ nhiều, Hiếu thân vương là một hài tử, ở Tề quốc Hiếu thân vương rất được sủng ái, chiếu cố một chút biểu thị muốn tăng cường mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước.” Âu Tuấn Trình cười rạng rỡ, che giấu sắc tâm của mình.

Cưới ta, tân hôn còn muốn ăn dã thực, trong lòng Nguyệt Mịch công chúa Âu Tuấn Trình đã không thể nào so được với Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn, Nguyệt Mịch công chủ mỉm cười, trào phúng, đế vương đều là người không đức hạnh, Âu Tuấn Trình như vậy, phụ hoàng cũng là như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi còn muốn nắm trong tay, không có thứ gì tốt. Thị vệ bên người Hiếu thân vương kia không phải tầm thường, sao hắn có thể để cho ngươi thực hiện được. Nguyệt Mịch công chúa giống như đang xem trò vui, về điểm này thật không giống thiếu nữ vui vẻ ngày đó.

Tại Lim điện, Tố Mạn đập vỡ mọi thứ phát tiết phẫn nộ, Âu Tuấn Trình đại hôn, ban cho hắn những thứ này để hắn thoải mái, cho hắn thứ này có ích lợi gì, hoàng hậu mới là nữ chủ nhân của hậu cung, hắn là cái gì. Trước khi tiến cung Tố Mạn cũng hiểu vị trí của mình ở hậu cung Lương quốc, nhưng tránh không được có chút mộng đẹp nho nhỏ, muốn Âu Tuấn Trình yêu mình, muốn có chút địa vị trong cung, bây giờ hắn chỉ tựa như những vật phẩm quý giá bài trí trong cung điện này. Trong lòng Âu Tuấn Trình tưởng nhớ ai Tố Mạn không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết chắc chắn không phải là mình, là mình chưa đủ đẹp hay là mình không tốt.

“Thị quân, hoàng thượng muốn Hiếu thân vương của Tề quốc ở tại Thanh Tâm điện.” Một tiểu thái giám lén lút nói cho Tố Mạn.

“Hừ!” Trong lòng Tố Mãn thầm mắng, khá lắm hồ ly tinh Tề quốc, câu dẫn đến tận đây, tạp chủng như ngươi không chết tử tế được!

---------------------------------------------------------------

Thanh Tâm điện, Đoan Mộc Dĩnh được Đoan Mộc Thanh Lam đặt ở nhuyễn tháp, Đoan Mộc Dĩnh ôm bình rượu thì thào tự nói, “Lại một chén, cụng ly.”

Đoan Mộc Thanh Lam đoạt bình rượu trong tay hắn, đặt trên bàn gỗ, ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh hỏi: “Dĩnh nhi, ta là ai?”

“Ngươi là phụ hoàng, ta không uống say a. Hắc hắc hắc. . .” Đoan Mộc Dĩnh cười ngây ngô.

“Vậy phụ hoàng hỏi, Dĩnh nhi thích phụ hoàng sao?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

Đoan Mộc Dĩnh hắc hắc hắc cười rộ lên, kéo Đoan Mộc Thanh Lam chủ động hôn lên, “Ta biết phụ hoàng muốn ta, muốn ta nói ra ta thích phụ hoàng, ta không uống say, lòng ta thích phụ hoàng, nhưng ta không nói cho phụ hoàng ta thích hắn, để hắn sốt ruột mà đoán, phụ hoàng, ta thông minh không.”

“Dĩnh nhi thông tuệ hơn người, phụ hoàng chịu thua sự thông tuệ của ngươi luôn.” Đoan Mộc Thanh Lam dở khóc dở cười, hắn không nghĩ sẽ có đáp án này, tục ngữ nói rượu vào lời ra, không ngờ Dĩnh nhi lại nói ta thích phụ hoàng, thế nhưng ta không nói cho hắn. Cái tiểu bại hoại này! Đoan Mộc Thanh Lam cưng chiều hôn nhẹ lên môi Đoan Mộc Dĩnh, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của hắn.

Đoan Mộc Dĩnh cười khúc khích, không biết đại sắc lang có thể ăn tươi hắn bất cứ lúc nào, tiếp tục nói: “Phụ hoàng vì sao chỉ hôn nhẹ Dĩnh nhi? Ta đây muốn hôn phụ hoàng.”

“Dĩnh nhi, ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao, ngươi đang mê hoặc ta.” Đôi mắt Đoan Mộc Thanh Lam sâu thẳm, thanh âm trầm thấp, đúng là yêu tinh, ngươi khiến ta không khống chế được!

Đệ tứ thập bát chương

Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười, như hoa nở rộ, Đoan Mộc Thanh Lam mê say trong đó, “Ngươi là hoa quỳnh của ta, Dĩnh nhi.” Đoan Mộc Thanh Lam cúi người hôn lên đôi môi hồng nhuận của thiếu niên, thiếu niên vươn đầu lưỡi hồng nhạt chủ động mời Đoan Mộc Thanh Lam quấn quýt. Nhiệt khí lan tràn, thiếu niên giãy dụa thân thể gần kề Đoan Mộc Thanh Lam, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, chân Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi ma sát giữa hai chân thiếu niên, một tay ôm cái cổ của nam hài, tay kia tham nhập trong vạt áo, thiếu niên đón ý, một tay nhỏ bé vòng qua cổ Đoan Mộc Thanh Lam, một tay theo lưng đi xuống.

“Dĩnh nhi, ở đây là Thanh Tâm điện của Lương quốc, ngươi còn xuống phía dưới như vậy, phụ hoàng sẽ nhịn không được.”

Nói đến đây, Đoan Mộc Thanh Lam cũng không thể nhẫn nại được dục vọng của mình nữa, khẽ cắn lên môi Đoan Mộc Dĩnh, “Tiểu tinh linh mê ngươi, phụ hoàng hảo hảo thương yêu ngươi, chớ sốt ruột.”

Thiếu niên bướng bỉnh nghiêng đầu một bên, lại bị Đoan Mộc Thanh Lam xoay lại, chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn, giảo lộng mọi ngóc ngách trong khoang miệng, đầu lưỡi thiếu niên phối hợp với động tác của đối phương, sau đó hoàn toàn xụi lơ trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, hoàn toàn hưởng thụ mê say phụ thân mang đến cho mình.

Thấy thiếu niên đã trầm mê, Đoan Mộc Thanh Lam cởi vạt áo thiếu niên ra, bàn tay to vói vào bộ vị giữa hai chân thiếu niên. Tuy rằng cùng Đoan Mộc Thanh Lam đã làm rất nhiều lần, Đoan Mộc Dĩnh vẫn theo bản năng kẹp chặt hai chân, nhưng lại bị hai chân của Đoan Mộc Thanh Lam tách ra, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhấc mông né tránh, nhưng đâu địch nổi bàn tay to phủ lộng chà xát của đối phương.

Thiếu niên chỉ cảm thấy hạ thân mát lạnh, Đoan Mộc Thanh Lam kéo quần Đoan Mộc Dĩnh xuống, liền có vật thô ngạnh cùng với thuốc mỡ tiến nhập tiểu huyệt của thiếu niên, đầu tiên là một ngón tay, sau khi vừa một ngón tay, lại là một ngón tay. Cuối cùng là ba ngón tay tiến tiến xuất xuất, niết nhẹ nhàng. . . Xấu hổ sớm bị tình cảm mãnh liệt cực nóng đốt đi.

Đoan Mộc Thanh Lam biết Đoan Mộc Dĩnh đã có cảm giác, thân thể trắng nõn mê người dưới lớp quần áo đã phiếm hồng, xuất hiện run run nho nhỏ, cổ họng tràn thanh âm rên rỉ ma mị, như cổ vũ Đoan Mộc Thanh Lam nhiệt tình cướp đoạt chính mình.

Thiếu niên bị kỹ xảo của Đoan Mộc Thanh Lam thiêu đốt, nhanh chóng khuếch tán tới toàn thân, khát vọng đã khiến thần trí hắn trống rỗng, hắn muốn Đoan Mộc Thanh Lam thỏa mãn hắn. Cái loại khát vọng này chậm rãi rót vào ăn mòn sự tỉnh táo cuối cùng.

Đoan Mộc Thanh Lam thấy tiểu ngọc trụ của thiếu niên chảy ra một chút dịch thể bạch sắc, cỗ dục nhất thời bạo phát, liền cởi quần lấy ra dục vọng thô to, tiến đến bên miệng của thiếu niên, “Muốn sao, Dĩnh nhi muốn ta thỏa mãn sao.”

Thân thể Đoan Mộc Dĩnh hư nhuyễn, thở dốc, hai má ửng đỏ, hai mắt mê ly, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng mở ra. Vươn đầu lưỡi liếm khởi, chậm rãi hàm nhập nó vào trong đôi môi anh đào, cảm giác khoang miệng ấm áp bao khỏa. Tâm trạng Đoan Mộc Thanh Lam vui sướng, ôm lấy đầu thiếu niên bắt đầu mãnh liệt trừu sáp. Bỗng nhiên Đoan Mộc Thanh Lam rút dục vọng ra, giúp thiếu niên trở mình, nhấc eo nhỏ của thiếu niên lên, đem dục vọng đi vào tiểu huyệt, thiếu niên hơi có chút đau nhức, hừ nhẹ một tiếng, Đoan Mộc Thanh Lam xoa nắn cái mông sáng bóng của thiếu niên, cái mông nửa kín nửa hở lộ ra sau áo càng tăng thêm quyến rũ, còn có đôi chân trắng nón, nhẵn nhụi, những ngón chân nhỏ nhắn. Thân thủ vuốt ve trước ngực thiếu niên, khiến hai điểm hồng anh đứng thẳng, thiếu niên thả lỏng thân thể của chính mình, hơi rên rỉ: “Phụ hoàng thật xấu, mỗi lần đều như vậy. . . A. . .”

Đoan Mộc Thanh Lam đánh lên cái mông tròn của thiếu niên, phát sinh tiếng vang dội rất lớn. Đoan Mộc Thanh Lam biết thiếu niên đã suyễn tức. Bên trong truyền ra thanh âm giao triền, tốc độ cũng nhanh hơn.

Đoan Mộc Thanh Lam rút ra dục vọng, giúp thiếu niên lật người lại, tách hai chân xa nhau, sau đó rất nhanh cúi xuống, hôn lên đôi môi sưng đỏ , thiếu niên cũng từ từ nhắm hai mắt, thở hổn hển, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ đối phương. Hai tiểu nhũ hồng hồng trên ngực bị xoa nắn đè ép, đứng thẳng. Đoan Mộc Thanh Lam cọ cọ vài cái tại tiểu huyệt phấn nộn của thiếu niên, sau đó liền đi vào.

Thiếu niên cảm thấy dục vọng quen thuộc của Đoan Mộc Thanh Lam tiến vào, hắn phát sinh tiếng kêu vui sướng. Hai chân Đoan Mộc Dĩnh cuốn chặt lấy thắt lưng của Đoan Mộc Thanh Lam, hạ thân phối hợp với luật động của phụ thân, hưởng thụ khoái cảm hắn gây ra cho mình…

-----------------------------------------

Âu Tuấn Trình mượn cơ hội ly khai tiệc rượu, muốn âu yếm với mỹ nhân bé nhỏ. Hắn khẩn cấp bước nhanh tới Thanh Tâm điện, chợt nghe bên trong có âm hưởng khác thường. Âu Tuấn Trình cũng không kinh hách quá, hắn lập tức nói với thái giám thị vệ bên người: “Thủ ở bên ngoài, không được tiến đến.” Lập tức Âu Tuấn Trình cất bước đi vào Thanh Tâm điện, đi qua bình phong, phía nhuyễn tháp có hai thân ảnh dây dưa cùng một chỗ, Đoan Mộc Thanh Lam ngẩng đầu liếc mắt nhìn Âu Tuấn Trình, dùng áo choàng rộng thùng thình bao lấy thân thể Đoan Mộc Dĩnh, thiếu niên thần trí đã không rõ, đang ngủ trong lòng phụ thân. Đoan Mộc Thanh Lam chỉnh lý một chút y phục của mình, thực mất hứng, hiếm khi Dĩnh nhi chủ động như ngày hôm nay, lại có một người rắp tâm bất lương tới quấy rối.

“Ngươi đang làm cái gì, một thị vệ nho nhỏ, dám bất kính với thân vương!” Âu Tuấn Trình quát lên như kẻ điên, mỹ nhân bị người khác nhanh chân đến trước, trong lòng sao không tức giận.

“Bệ hạ tức giận cái gì, quan hệ của thần cùng Hiếu thân vương được hoàng thượng Tề quốc tán thành, thần và Hiếu thân vương là tình nhân, cùng hắn hoan hảo có gì không đúng.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh, vén mái tóc trên mặt ái tử, trải qua tình dục khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm kiều mị động nhân, thiếu niên khó chịu, cọ đi cọ lại trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, tìm một vị trí thoải mái, ngủ say.

“Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Hiện tại Âu Tuấn Trình muốn mượn một cái cớ giết người này, thái độ người này khiến cho hắn phẫn nộ. Trong giọng nói bao gồm khí thế vương giả, hắn đối với mình vô cùng bất kính, những cái này không phải là trọng yếu, trọng yếu chính là hắn có được người Âu Tuấn Trình muốn.

“Bệ hạ, thần không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tất cả tử y vệ đều biết chúng ta yêu nhau, ngươi có thể gọi bọn hắn đến hỏi.” Đoan Mộc Thanh Lam không thèm để ý. Hắn tỉ mỉ quan sát Âu Tuấn Trình, tiểu tử này lớn lên cũng rất tuấn mỹ, đáng tiếc là quá háo sắc nên thiếu lịch lãm.

Trong lòng Âu Tuấn Trình không thoải mái, hắn không có quyền tùy tiện chém giết sứ thần ngoại quốc. Tưởng rằng sẽ chiếm tiện nghi nhưng lại mở cơ hội cho người khác, thực sự là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

“Hoàng thượng không ở cùng hoàng hậu, sao lại đến đây làm gì.” Đoan Mộc Thanh Lam giả giả không biết, cố ý hỏi.

“Trẫm đến xem Hiếu thân vương đã tỉnh rượu chưa, quan tâm một chút mà thôi.” Âu Tuấn Trình nói. Âu Tuấn Trình thầm nghĩ, chết cũng không thể nói ta là vì chiếm tiện nghi tới.

“Đa tạ bệ hạ quan tâm, Dĩnh nhi không có việc gì.” Đoan Mộc Thanh Lam thiêu mi, khóe miệng giương lên, nhẹ nhàng đặt Đoan Mộc Dĩnh ở tháp thượng, đắp chăn lên, xoay người đối với Âu Tuấn Trình vừa cười vừa nói: “Bệ hạ, lần này thần tới Lương quốc, thần có sứ mệnh khác, thần mang theo quốc thư của hoàng thượng nước thần tới, chuyện này Hiếu thân vương không biết.”

“Quốc thư, quốc thư gì?” Âu Tuấn Trình trầm giọng hỏi. Âu Tuấn Trình cũng đánh giá cẩn thận Đoan Mộc Thanh Lam, tên đội trưởng thị vệ này, xem ra lai lịch không nhỏ, không kể đến dung mạo, chỉ nhìn khí chất của hắn thì tuyệt không thể là một thị vệ nho nhỏ. Hắn đến tột cùng là người phương nào!

“Bệ hạ, thỉnh ra bên ngoài nói chuyện.” Đoan Mộc Thanh Lam vẻ mặt ôn hoà mời Âu Tuấn Trình, biểu tình có chút khiêm tốn, trong lòng Âu Tuấn Trình rất buồn bực, không rõ người kia muốn nói chuyện gì, vì vậy hắn cùng đi tới bên ngoài bình phong, an vị bên cạnh bàn gỗ.

“Ngươi có chuyện gì mau mau nói đi, trẫm không thích giả vờ thần bí.” Âu Tuấn Trình có chút tức giận hỏi.

Đoan Mộc Thanh Lam lấy ra quốc thư, cung kính đưa cho Âu Tuấn Trình, Âu Tuấn Trình tiếp nhận quốc thư, nhìn kỹ, xác thực là quốc thư tự tay hoàng đế Tề quốc viết, trên mặt có dấu ngọc tỷ sẽ không sai. Nội dung quốc thư là muốn liên minh với Lương quốc thảo phạt Vệ quốc, bởi vì nhị hoàng tử của Tề quốc ở tại Vệ quốc làm chất tử, bị người Vệ hại chết, hơn nữa tiên tri Phi Nhiễm nói hoàng thượng Vệ quốc mới là thiên tử đích thực nhất thống thiên hạ bởi vậy dã tâm của hoàng đế kia thật không nhỏ.

Tiên tri Lưu Đình đã nói Âu Tuấn Trình là người nhất thống thiên hạ, mà hắn cũng nghĩ rằng mình mới là người có khả năng nhất thống thiên hạ.

“Việc binh đao không thể tùy tiện động, để trẫm ngẫm lại.” Âu Tuấn Trình trầm ngâm một chút.

“Bệ hạ, tận dụng thời cơ. Quốc gia của bệ hạ ta vì hoàng tử báo thù, đây là thời cơ tốt để triệt để đối thủ của ngài.” Đoan Mộc Thanh Lam khuyên, Âu Tuấn Trình không nhúc nhích thanh sắc, Đoan Mộc Thanh Lam minh bạch Âu Tuấn Trình muốn cùng các đại thần thương nghị việc này, hôm nay cũng không thể nói xong.

“Như vậy đi, trẫm cùng chúng thần thương nghị một chút, sau đó cho quốc chủ Tề quốc một câu trả lời thuyết phục, được không.” Âu Tuấn Trình thu hồi quốc thư, nói.

“Cũng được, thần không vội vàng, sau khi bệ hạ quyết định, phái người báo cho chúng ta biết một chút?” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Cũng tốt.” Âu Tuấn Trình đứng lên, nhìn mỹ nhân đã ngủ say sau bình phong, thật không cam lòng cũng phải đi a. Ai, chung quy mình cùng mỹ nhân hữu duyên vô phận. Nghĩ đi nghĩ lại, tối nay là ngày đại hỉ của mình, trẫm còn có hoàng hậu làm bạn, đi thôi.

Âu Tuấn Trình đột nhiên nghĩ một chút, gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, hắn muốn an tĩnh suy nghĩ. Cùng Tề quốc liên minh đánh Vệ quốc là đại sự, tiêu diệt Vệ quốc đối với quốc gia của mình mà nói là chuyện tốt, mở rộng bản đồ Lương quốc là mộng tưởng của Âu Tuấn Trình. Nhưng chiến tranh tiêu hao quân và của cải, đó cũng không phải là chuyện nhỏ. Âu Tuấn Trình vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác đi tới một tòa cung điện phi thường quen thuộc.

Đẩy cửa cung ra, Âu Tuấn Trình đi vào trong, nhìn xung quanh, lúc hắn là thái tử, hắn ở trong tòa cung điện này, từ nhỏ đã cùng Trình Thu Vũ trải qua thời gian tốt đẹp, sau đó nơi này trở thành nơi ở của Trình Thu Vũ. Đẩy ra cửa phòng, bởi vì không người ở, trên bàn xuất hiện một tầng bụi bặm. Âu Tuấn Trình đi một vòng trong phòng, nhìn đông nhìn tây, toàn bộ gian phòng đơn giản thanh lịch, không thể sánh với Lim điện xa xỉ, phòng ốc ở đây sơ sài. Hắn đã ở nơi này nhiều năm, Âu Tuấn Trình ngồi ở trên ghế, trước mắt thoảng qua dáng tươi cười của Trình Thu Vũ. Nếu như Trình Thu Vũ ở chỗ này, thì sẽ nói với hắn thế nào, sẽ cười với hắn ra sao, sẽ nói hôm nay ngươi đại hôn, đến chỗ hoàng hậu đi a. Lúc ta rời đi, dáng tươi cười của hắn sẽ bị nước mắt bao phủ, vì sao trong ấn tượng ta không có hình dáng hắn lúc rơi lệ, hắn chưa bao giờ khóc trước mặt ta. Chỉ có ở chỗ này tĩnh tọa, tâm tình mới có thể bình tĩnh, Âu Tuấn Trình thừa nhận mình đã phạm sai lầm, trong lòng hắn muốn Trình Thu Vũ trở về nhưng không còn mặt mũi nào, hơn nữa Trình Thu Vũ sẠtrở về sao.

Nguyệt Mịch công chúa nhìn ngọn đèn dầu, nàng chờ trượng phu của nàng, trong tay nàng nắm một tiểu hà bao, trong tiểu hà bao là một bùa bình an, nàng nhớ tới lần đầu tiên nàng tặng lễ vật cho nam nhân nàng yêu, suốt đời cũng khó quên. Nam nhân kia cười rộ lên thật ấm áp, Nguyệt Mịch công chúa tuy rằng chưa thấy qua nhiều công tử, nhưng đối với nam nhân đó nhất đó là kiến chung tình, Âu Tuấn Trình có thể nào so sánh với hắn, một người quân chủ hảo nam sắc, cũng giống như hoàng huynh mình nạp nam sủng, đêm tân hôn, hắn đi nơi nào.

Đoan Mộc Thanh Lam giúp Đoan Mộc Dĩnh tắm rửa sạch sẽ thân thể, giúp hắn mặc y phục, ôm người vẫn chưa tỉnh rượu rời khỏi hoàng cung. Ngoại quốc sứ thần ở tại hoàng cung qua đêm không phải là quy củ.

Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh đi ra đại môn hoàng cung, Đoan Mộc Thanh Lam quay đầu lại nhìn tòa cung điện này, lướt qua cung tường cao chót vót, truyền đến những trận âm thanh ồn ào, mọi người còn đang ăn mừng đại hôn, Đoan Mộc Thanh Lam nhớ tới lần đầu tiên mình thành hôn, Cơ thị ngượng ngùng mỉm cười, không có ái tình, chỉ có lợi ích. Đoan Mộc Thanh Lam ai thán một tiếng cho cái chết của Cơ thị, chỉ mong tòa cung điện này sẽ không làm mất đi tình cảm mơ mộng thiếu nữ của Nguyệt Mịch công chúa, trong hoàng cung một thiếu nữ rực rỡ như Cơ thị chậm rãi trở nên bén nhọn âm hiểm, Nguyệt Mịch công chúa sẽ biến thành cái dạng gì? Chỉ có Dĩnh nhi của ta là tốt, chỉ biểu lộ tâm tính trước mặt ta, ta thích Dĩnh nhi như vậy.

----------------------------------------------

Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam kết thúc hành trình tại Lương quốc, lên xe ngựa trở về Tề quốc. Đi nửa ngày, Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam có chút mệt nhọc, liền dừng lại nghỉ ngơi. Tử y vệ dừng mã xa ở bên bờ sông, bọn họ cũng giúp ngựa tắm rửa, Đoan Mộc Dĩnh xuống xe, hoạt động thân thể của chính mình, ngồi mã xa lung lay lắc lắc thực khó chịu, thân thể muốn rời ra từng mảnh. Đoan Mộc Thanh Lam cũng xuống xe đi một chút, hoạt động tứ chi, hoạt động lại hoạt động, sau đó tựa vào người Đoan Mộc Dĩnh nằm bất động.

“Phụ hoàng, ngươi rất nặng.” Đoan Mộc Dĩnh oán giận, “Nhi thần vốn thấp bé, lại đè lên nhi thần, nhi thần sao có thể cao lên.”

Tiểu quỷ, thật đáng yêu. Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên môi Đoan Mộc Dĩnh, tử y vệ thấy nhưng không thể tránh, đành làm bộ không thấy. “Ngươi như vậy là hay nhất, Dĩnh nhi không cần cao cũng không cần cường tráng, Dĩnh nhi nhỏ nhắn xinh xắn ôm thật là thoải mái.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Không được, nếu như không cao, nhi thần thế nào phản công ni.” Đoan Mộc Dĩnh luôn mơ mộng mình cao bằng Đoan Mộc Thanh Lam, nói vậy có một ngày sẽ có thể phản công thành công, ta phải nỗ lực cao lên.

“. . . .” Còn đang suy nghĩ chuyện này, trời ơi, vẻ mặt Đoan Mộc Thanh Lam đầy hắc tuyến.

Thời khắc tốt đẹp hết lần này tới lần khác luôn có người làm rối, lần này là một đám thích khách, thích khách lần này chất lượng hiển nhiên không bằng lần trước. Tử y vệ đối phó bọn họ dư dả. Đoan Mộc Dĩnh vỗ vỗ ống tay áo của Đoan Mộc Thanh Lam, nhỏ giọng hỏi: “Phụ hoàng, thích khách lần này lại là ngươi an bài sao?”

“Thủ đoạn giống nhau, sử dụng nhiều sẽ không linh, sao trẫm thế lại dùng nữa. Lần này thích khách đích thực là Tố Vân cung phái tới, Phi Nhiễm muốn chúng ta chết ở chỗ này.” Đoan Mộc Thanh Lam nắm chặt Huyết Hồn kiếm trong tay, hắn phải bảo vệ ái tử của mình, tuy rằng hài tử này không cần hắn bảo hộ, hắn cũng muốn chắn phía trươc.

“Ai nha, thật có duyên, thiên, còn nhớ bằng hữu ăn bánh bao không.” Dạ Dương kỵ mã xuất hiện trước mặt bọn họ, theo sau là Long Uyên cùng mấy người thị vệ. Dạ Dương mỉm cười nhàn nhã chào hỏi Đoan Mộc Dĩnh, “Thiếu niên, ngươi đắc tội với người nào, mà bị những thích khách này hạ thủ, võ công hình như là người của Tố Vân cung phái tới, xem ra ngươi đắc tội với tiên tri a.”

Đệ tứ thập cửu chương

“Dạ Dương tiên sinh, thật là có duyên.” Đoan Mộc Dĩnh cũng không quản bọn thích khách, thấy sư phụ tới, trên mặt tươi cười như tỏa nắng, chạy đến trước mặt Dạ Dương. Dạ Dương lập tức nhảy xuống, giống như trưởng bối hiền lành, mỉm cười sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, động tác của hài tử này rất giống Bình nhi, Dạ Dương có loại ảo giác, Bình nhi sống lại trên người thiếu niên này.

“Ta muốn đến Tề quốc thi triển tài năng, đây là kế hoạch lớn, không nghĩ ở chỗ này lại gặp ngươi, ngươi đang trên đường về nước sao?” Dạ Dương hỏi.

“Ta cùng cha đang về nhà.” Đoan Mộc Dĩnh nhớ tới mình chưa giới thiệu phụ thân cho Dạ Dương biết, lập tức hướng Đoan Mộc Thanh Lam giới thiệu Dạ Dương, “Cha, vị này là Dạ Dương tiên sinh Dĩnh nhi gặp được ở Lương quốc, chúng ta là bằng hữu cùng ăn bánh bao.”

Dạ Dương! Đoan Mộc Thanh Lam quan sát tỉ mỉ Dạ Dương, dung mạo người này không có tuấn mỹ như mình, lại được Dĩnh nhi luôn nhắc tới, hắn có mị lực gì? Lúc này Đoan Mộc Thanh Lam đã bỏ qua một vấn đề, kiếp trước Đoan Mộc Dĩnh là Trình Thu Bình, Trình Thu Bình được Dạ Dương coi như thân sinh nhi tử nuôi nấng lớn lên, Trình Thu Bình sống lại trên người Đoan Mộc Dĩnh, thân tình kiếp trước không thể nói quên là quên. Đoan Mộc Thanh Lam quên điểm này, hắn bắt đầu ghen, nhi tử của ta là lão bà của ta, sao Dạ Dương có thể chen vào, ta mới là cha kiêm tình nhân của hắn, Dạ Dương vứt qua một bên. Nếu ngươi muốn ở Tề quốc mưu cầu phát triển, ta đem ngươi làm tướng quân, cho ngươi đóng ở biên cương tác chiến, mà ngươi chết trên chiến trường là hay nhất, ta sẽ trở thành người Dĩnh nhi yêu nhất. Đoan Mộc Thanh Lam hạ quyết tâm, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, rất khiêm tốn ân cần hỏi thăm Dạ Dương.

Trong lòng Dạ Dương sáng tỏ, Đoan Mộc Dĩnh là Hiếu thân vương, cha của hắn chính là vị quân vương trong truyền thuyết kia. Dạ Dương tỉ mỉ quan sát vị quân vương này, khuôn mặt phi thường tuấn mỹ, thân hình cao lớn cường tráng, nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi, một đôi đôi mắt sắc bén hữu thần. Vị quân vương này không giống như hắn tưởng tượng, hắn nghe nói Tề quốc quốc quân là một kẻ vũ phu, cao to uy mãnh, mặt râu quai nón, đồn đãi với sự thực đúng là chênh lệch quá lớn.

Long Uyên cũng không thể chấp nhận, Dạ Dương cùng Đoan Mộc Dĩnh thân cận, thật vất vả Dạ Dương mới tiếp thu tình yêu của hắn, nửa đường lại nhảy ra một tuyệt sắc thiếu niên, lại được Dạ Dương yêu thích như vậy, không được, nỗ lực của ta không phải uổng công sao! Long Uyên lập tức đi qua, cười tủm tỉm nói: “Tại hạ Long Uyên, là bằng hữu của Dạ Dương, Long Uyên bái kiến nhị vị quý nhân.”

“Long Uyên, các hạ là Long Uyên của gia tộc Long thị, thất kính thất kính.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe tên Long Uyên, hai mắt tỏa ánh sáng, Long Uyên đứng đầu Long thị, có thể được hắn trợ giúp, Tề quốc sẽ như hổ thêm cánh. Coi như vì Long Uyên, ta còn khách khí với Dạ Dương một chút.

“Vị tiên sinh này xưng hô thế nào?” Long Uyên nho nhã lễ độ hỏi.

“Tại hạ quên chưa nói tới, tại hạ họ Mộc, Mộc Thanh Lam là tên của tại hạ.” Đoan Mộc Thanh Lam ôn hòa nói.

“Mộc tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Long Uyên cùng Đoan Mộc Thanh Lam khách sáo nói, ở phía sau, tử y vệ đã giết hết thích khách, lúc này thi thể bị nhét vào một bên, tử y vệ xuất ra giấy trắng mang theo, lau đi vết máu trên đao phong, sau đó lồng vào vỏ đao. Bọn họ trân ái bảo đao của mình, chiến đao giống như bằng hữu.

Dạ Dương cùng Đoan Mộc Dĩnh nói chuyện với nhau, Long Uyên chú ý tới đại kỳ Tề quốc trên mã xa của Đoan Mộc Thanh Lam, trên lá cờ màu đen có thêu hình Chu Tước màu đỏ, Long Uyên chưa bao giờ thấy qua cờ của nước nào có màu sắc như thế. Mọi người tung tin vịt là cờ Tề quốc có màu đen bởi vì không quên sự nhắc nhở tổ tiên Tề quốc, cụ thể là nhắc nhở ai nhắc nhở cái gì cũng không ai rõ ràng lắm. Binh sĩ Tề quốc cũng vận khôi giáp màu đen, chất phác ngắn gọn, không có một tia hoa mỹ . Bởi vì Tề quốc tiếc tiền trang trí giáp sao? Long Uyên nghĩ Tề quốc còn chưa khổ đến mức độ này.

Đoan Mộc Thanh Lam cảm giác kỳ quái, vì sao Long Uyên lại nhìn cờ Tề quốc đến nửa ngày, hắn đang suy nghĩ cái gì?

“Mộc huynh, Uyên nghe nói cờ Tề quốc có màu này là để không quên sự nhắc nhở của tổ tiên, rốt cuộc tổ tiên của Tề quốc nhắc nhở cái gì mà mọi người đều nói không giống nhau, Uyên muốn biết nguyên do trong đó.” Long Uyên hỏi. “Mộc huynh có thể nói ta biết được không.”

“Hắc sắc chiến kỳ, là tổ tiên chúng ta lưu lại , tổ tiên nói đây là cờ chiến thần ban tặng, tổ tiên nói màu đen là màu sắc sau khi chiến hỏa kết thúc, trang trọng cao quý, đây là màu sắc khi đã trải qua máu tanh cùng khói lửa, vậy nên cờ Tề quốc mới có màu đen.” Đoan Mộc Thanh Lam không quên giáo dục mình tiếp thu từ nhỏ, không nên quên gian khổ của tổ tiên, không nên quên người Tề quốc là tử tôn của chiến thần, chúng ta sinh ra tại nơi lạnh khủng khiếp, chúng ta bách chiến bách thắng. Nhiệt huyết nam nhi, không gì cản nổi.

“Nga, hôm nay Uyên mới lý giải được, thụ giáo.” Long Uyên gật đầu, nhiệt huyết nam nhi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Binh sĩ Tề quốc dũng mãnh, bọn họ tin tưởng vững chắc bọn họ là hài tử của chiến thần, bọn họ bách chiến bách thắng. Loại tín niệm này chống đỡ bọn họ, binh sĩ Tề quốc ngoan lệ kiên cường, khiến kẻ khác mơ ước mà khiếp sợ.

Đoan Mộc Dĩnh cùng Dạ Dương nói chuyện với nhàu, hai người tựa như bằng hữu nhiều năm không gặp, vô cùng thân thiết. Thế là hai người kia ghen tị, vị chua bốc lên. Long Uyên mất hứng nói với Đoan Mộc Thanh Lam: “Dĩnh nhi nhà ngươi dính lấy Dạ Dương nhà ta, Uyên rất mất hứng.”

“Dạ Dương nhà ngươi trêu chọc Dĩnh nhi nhà ta trước.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s